YÊU TRONG MƯA

Mưa lâm thâm chấm những giọt lạnh… mưa rả rích như tiếng đàn… mưa ào ào như thác đổ… Mưa có muôn hình thái nhưng kiểu mưa nào cũng khiến lòng người nhen nhóm biết bao cảm xúc.

Ta yêu ta trong mưa, khi ta không phải nghe tiếng cõi đời vần vũ ngoài kia với những ồn ào huyên náo của lập trình sẵn có “cơm áo gạo tiền”. Tôi nhớ những ngày độc thân, khi một mình đi bộ dưới cơn mưa rả rích, để mặc những lo toan trôi tuột theo dòng nước. Khi đó buồn vui đều lắng lại, nhường chỗ cho sự tĩnh lặng tuyệt đối. Sự tĩnh lặng ấy, người ta có thể gọi đó là “trạng thái nhập định” hay một cái gì đó cao xa khác. Lại có một ngày mưa khác, tôi chôn mình vào một cuốn tiểu thuyết và ly rượu vang đỏ như máu. Bên tai, tiếng mưa hòa quyện với tiếng piano tạo nên bản hợp tấu độc nhất vô nhị. Bản piano từ máy nghe nhạc, tôi có thể nghe đi nghe lại cả trăm lần. Nhưng khoảnh khắc mưa ấy, cảm xúc ấy, thực tại ấy chỉ diễn ra một lần duy nhất vì không bao giờ cơn mưa lần sau lại giống cơn mưa lần trước, thậm chí phút mưa này đã khác phút mưa trước rồi.

Tôi đã từng lao vào những mối tình nhạt nhẽo. Sống ở thế giới đương đại ngày nay, ai cũng có thể bị rơi vào những mối tình nhạt nhẽo. Những mối tình ấy chỉ để lại những tổn thương, những sự chai lì. Mối tình ấy biến chúng ta dần dần thành kẻ ngông nghênh và khinh bạc. Nếu gặp một gã nào đó ngông nghênh và khinh bạc, tỏ ra mình trải đời, tỏ ra mình coi gái như phù du, hãy hiểu rằng gã đó đã bị không ít tổn thương từ những mối tình nhạt nhẽo. Mỗi khi nằm vô vọng trong vòng tay của mối tình nhạt nhẽo ấy và nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, tôi tự hỏi: “Điều này có phải là thật? Mình đang làm gì với cuộc đời của mình thế này”. Mưa là vậy đấy, mưa tạo thành không gian mà ở đó tôi nghi ngờ mọi cảm xúc dối lừa.

Với tình yêu đích thực, trong cơn mưa, tôi có lại cảm giác của sự tĩnh lặng tuyệt đối. Nhưng sự tĩnh lặng tuyệt đối ấy bao trùm hơn, tác động tới cả mây mưa ngoài kia. Tĩnh lặng tuyệt đối ấy khiến tôi có thể lắng nghe được những chuyển động vi tế trong tâm hồn mình. Không rượu vang, không tiểu thuyết, chỉ có sự bình yên khi được ghì chặt người mình yêu đến tận cùng, đến tan cả không gian còn thời gian thì ngừng lại. Những cơn mưa nối liền lại đứt tưởng chừng kéo triền miên kiếp này qua kiếp khác. Khoảnh khắc ấy chỉ có một lần nhưng kéo dài đến vạn năm. Đó là khoảnh khắc của tình yêu. Chỉ những ai đã từng yêu, yêu bản thân, yêu sự tĩnh lặng, và yêu một người nào đó khác đến tan chảy cả mình mới hiểu được trạng thái ấy.

Kìa mưa đã tạnh rồi. Người yêu đã say ngủ trong vòng tay tôi. Khẽ mỉm một nụ cười, bởi sau mưa, tất cả đều tinh khôi đến lạ!

Đã đăng trong Write

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

viVietnamese